Sau gần 30 năm chăm chút cho bao thế hệ trẻ thơ, điều cô mong mỏi nhất giờ đây là được hưởng mức lương cao nhất.

 


Gần 30 Năm Đồng Hành Cùng Những Mầm Nhỏ: Ước Mong Bình Dị Của Một Cô Giáo Mẫu Giáo

Trong căn phòng nhỏ đầy sắc màu, tiếng cười trẻ thơ vẫn vang lên mỗi sáng. Nơi ấy, cô H., giáo viên mầm non với gần 30 năm gắn bó, vẫn cặm cụi chuẩn bị từng góc học tập, từng bộ đồ chơi, từng tờ giấy vẽ cho học trò. Ba mươi năm – một hành trình dài không tính bằng thời gian, mà bằng tình thương và sự nhẫn nại.

Cô thường bảo vui với đồng nghiệp: “Trẻ thơ không nhớ khuôn mặt cô giáo sau nhiều năm, nhưng chúng nhớ cảm giác được yêu thương.” Và cũng chính cảm giác ấy đã giữ chân cô lại với nghề, dù cuộc sống không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng như tiếng hát của trẻ.

Những năm đầu đi dạy, cô H. không nghĩ nhiều đến chuyện lương bổng. Khi đó, niềm vui lớn nhất của cô là nhìn thấy bọn trẻ biết chào hỏi, biết khoanh tay, biết cầm cây kéo đúng cách. Nhưng thời gian trôi đi, mái tóc điểm sợi bạc, đôi tay chai sạn vì hàng nghìn lần cắt dán, vẽ vời, cô bắt đầu nghĩ nhiều hơn về tương lai của bản thân – điều mà trước đây cô hiếm khi để tâm.

Nay, khi đã gần 30 năm đứng lớp, mong ước lớn nhất của cô không phải là phần thưởng hay danh hiệu, mà chỉ là được một lần chạm đến bậc lương cao nhất của nghề giáo mầm non. Một mong ước tưởng như đơn giản, nhưng lại là cả chặng đường dài đằng đẵng mà nhiều giáo viên như cô vẫn đang kiên trì bước tiếp.

Cô nói nhẹ như hơi thở:
“Tôi không mong giàu có. Chỉ mong lương đủ để tôi an tâm tiếp tục yêu thương học trò đến những năm cuối cùng của nghề.”

Ở góc lớp, những chiếc balo nhỏ xíu treo cạnh nhau, dưới đó là đôi dép của từng bé được cô chỉnh ngay ngắn mỗi buổi sáng. Cô vẫn làm điều ấy mỗi ngày, như một thói quen không tên của người giáo viên mầm non. Những việc nhỏ nhặt mà không ai kể thành lời, nhưng chiếm trọn cả đời người.

Câu chuyện của cô H. không nhằm kêu ca. Đó là lời nhắc dịu dàng rằng đằng sau mỗi tiếng cười trẻ thơ là một trái tim tận tụy, một người thầy âm thầm hy sinh cả thanh xuân. Giáo viên mầm non – những người gieo mầm cho tương lai – xứng đáng được chạm tới sự trân trọng trọn vẹn, trong đó có cả sự ghi nhận bằng mức lương tương xứng.

Và ngày nào đó, khi cô H. chính thức đạt đến bậc lương cuối cùng, có lẽ cô sẽ chỉ mỉm cười. Bởi điều giữ cô ở lại không phải là tiền bạc, mà là đôi mắt tròn xoe của trẻ thơ mỗi khi gọi “cô ơi”.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn

Health

Food